Cập nhật vào 09/02
Khi tình yêu quá lớn, sự hy sinh đã đi quá giới hạn… giải thoát có lẽ là điều tốt nhất cho người trong cuộc. Và nó đã buông tay anh…
Ở cái tuổi bạn bè nườm nượp chồng con, thậm chí có đứa bồng bế hai tay hai đứa trẻ kháu khỉnh, thì nó vẫn cố chấp theo đuổi một mối quan hệ mà bản thân ý thức được rằng sẽ chẳng đi tới đâu, chẳng mang lại kết quả gì. Nhưng từ sâu trong thâm tâm, nó hiểu rằng bản thân sẽ chẳng còn yêu ai như người đàn ông đã cướp đi của nó mọi thứ… tất cả!
Nhìn tấm thiệp hồng báo hỷ của đứa bạn, nó cười nhếch mép, và lẩm bẩm “lại một đứa xuất chuồng rồi”. Cầm tấm thiệp lên ngắm nghía rồi buông tiếng thở dài, bỗng dưng nước mắt nó cứ thế trào ra mà chẳng thể nào ngăn lại. Nó bị sao thế, sao nó lại khóc. Nó khóc vì người ta lấy được chồng, còn nó thì không ư? Nó vẫn rất xinh đẹp, nó vẫn có bao chàng trai đủ tiêu chuẩn theo đuổi. Thậm chí có cả những người dù biết rất rõ quá khứ “đen tối” của nó nhưng vẫn hết mực yêu thương. Nhưng nó thì sao? Nó vẫn chạy trốn và khước từ tất cả… chỉ vì nó chẳng đủ tự tin, chẳng dũng khí để yêu một lần nữa. Và hơn hết nó hiểu, trái tim nó đã hoàn toàn thuộc về anh.
Đã gần 8 năm rồi, sao nó vẫn thế, vẫn cố chấp để bên anh. Chẳng ai hiểu nguyên nhân vì sao nó lại từ bỏ tất cả, đánh đổi mọi thứ, chỉ vì một người đàn ông mà bản thân nó hiểu rõ sẽ chẳng bao giờ thuộc về cuộc đời mình.
Người ta xì xào, thắc mắc nó không lo cho hạnh phúc hay không cần hạnh phúc hay sao? Mỗi lần như vậy, nó chỉ cười và dõng dạc tuyên bố, 30 tuổi tôi sẽ lấy chồng. Nhưng đâu ai biết rằng, cái lúc cao giọng đó thì từ sâu trong trái tim nó đau, đau lắm.
Góc văn phòng: Bạn muốn có một không gian lưu trữ rộng lớn trong khi văn phòng thì quá nhỏ. Một gợi ý đơn giản cho bạn là sử dụng hộc di động 190 vừa giúp mở rộng diện tích lưu trữ lại tiện nghi.
Nó cô đơn. Yêu anh, đã 8 năm rồi, 8 năm không dài nhưng cũng chẳng ngắn với một cuộc tình có quá nhiều trở ngại, có quá nhiều khó khăn. Một tình yêu mà ngay từ lúc bắt đầu, nó đã đánh đổi bằng rất nhiều mới có thể nắm tay anh. Nhưng rồi thứ nó nhận lại chỉ là cay đắng.
Từ một cô gái hài hước, đáng yêu, luôn là tâm điểm thu hút ở những nơi nó xuất hiện … giờ đây, nó trầm tư, ít nói, đôi mắt trở nên u buồn. Người ta không còn nhìn thấy một cô gái lạc quan trong nó nữa. Nó đã thay đổi, thay đổi tất cả chỉ vì anh.
Nó hiếu thắng, chưa ai, chưa một ai có thể khiến nó đổ lệ, chưa ai có thể lay chuyển quyết định của nó. Nhưng rồi, cuối cùng cũng có người khiến nó thay đổi, thay đổi đến chóng mặt. Và nó đánh mất nó, vì một người khác, một người đàn ông vô tình, vô tâm – Là anh.
Bạn bè khuyên can, thậm chí năn nỉ nó. Nặng nhẹ đều có nhưng nó chỉ mỉm cười và vẫn luôn đáp trả bằng một ánh mắt ngấn lệ nhưng cương quyết: “Đừng khuyên nữa, tao tin vào lựa chọn của mình. Tao tin vào cái gọi là duyên số, là định mệnh”.
Phải, con đường nó đi là sai. Nó biết nó sai, sai lắm. Nhưng nó quyết không dừng. Lý trí cương quyết dừng, nhưng con tim nó không cho phép, dù biết bao đêm ướt đẫm gối, bao ngày lễ nó tức tưởi khóc như một đứa trẻ vì nhìn thấy người ta tay trong tay hạnh phúc, còn nón chỉ một mình đứng nhìn anh hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình.
Nó ương ngạnh không từ bỏ người đàn ông đã lừa dối nó suốt những năm tháng của tuổi thanh xuân, nó cố chấp nắm lấy bàn tay của người mà nó biết sẽ chẳng bao giờ thuộc về. Nó mệt mỏi đến kiệt quệ nhưng trái tim chẳng thể ngưng lại, ngưng tội lỗi mà nó đang gây ra.
Người ta gọi nó là bồ nhí, gọi nó là kẻ giật chồng… Nó chỉ cười, cười chua chát, cười điên dại. Phải, nó giật chồng, giật chồng của người một phụ nữ, giật bố của 3 đứa trẻ ngây dại. Nó đã từng cười như thế khi phát hiện anh có gia đình. Nhìn tổ ấm nhỏ hạnh phúc ấy mà nó gục ngã, sụp đổ hoàn toàn. Thì ra, thì ra bấy lâu nay anh lừa dối nó, anh lừa dối tình cảm nó đã dốc hết tâm sức để yêu, để thương anh.
Hôm nay, hôm nay là ngày kỉ niệm tròn 8 năm anh và nó bất chấp mọi lời dè bỉu, mọi sự khinh khi, thậm chí giẫm đạp lên nỗi đau của rất nhiều người để ở bên nhau… Nhưng anh đã chẳng còn bên nó, chẳng còn cùng nó ngồi ở góc quán quen để gói gém những yêu thương “tội lỗi”… Một mình trong quán cà phê quen thuộc, một mình ngắm nhìn chiếc bánh kỉ niệm, ngắm nến và hoa mà nó đã cất công chuẩn bị rất chu đáo. Nó cười, cười rất tươi nhưng những giọt nước mắt đang tranh nhau lăn dài trên gương mặt hao gầy, mệt mỏi.
Đến hôm nay thì nó đã kiệt sức, đã sụp đổ thật sự sau bao nhiêu ngày gồng gánh cảm giác dằn vạt, tội lỗi và cả sự ghen tuông… Nhưng bây giờ, ngay thời điểm này đây, nó quyết định trút bỏ tất cả mệt nhọc, trút bỏ cả những tháng ngày hạnh phúc, và trút bỏ cả anh khỏi cuộc đời mình. Nó tự dặn lòng rằng chẳng nỗi đau nào là không thể vượt qua.
Sau một đêm khóc ròng, nó chỉ thiếp đi khi đã chẳng còn chút sức lực nào nữa. Mở mắt dậy, đã là 8 giờ sáng, gần 50 cuộc gọi nhỡ của anh. Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, là anh… nó bắt máy, vẫn chất giọng nhẹ nhàng trả lời anh. Vừa nghe giọng nó, anh đã hỏi dồn dập, “Em bị làm sao vậy? Em ốm hay có chuyện gì? Em có biết anh lo cho em lắm không? Anh đã vô cùng sợ hãi, sợ em bỏ trốn khỏi cuộc đời anh”… Mắt nó lại ngấn lệ, lấy tay quẹt ngang dòng nước mắt đang chảy không ngừng nghỉ, nó đáp lời anh, “Em không sao, em vẫn ổn. Và dù em có sao thì anh cũng đã không đến bên em. Anh yên tâm, em sẽ không bỏ trốn khỏi cuộc đời anh. Em chẳng có lý do gì để phải chạy trốn cả. Chỉ là, kể từ giờ phút này đây, em và anh – chúng ta không còn liên quan gì đến cuộc đời nhau nữa. Em trả anh về với nơi anh xuất phát, và em cũng trở về với đúng điểm đứng của mình. Em mệt rồi anh ạ. Mình nên giữ lại tình cảm ấy trong lòng thôi. Đừng hỏi hay tìm em. Hãy để em được hưởng trọn hạnh phúc như bao cô gái khác. Anh nhé!”.
Nó tắt máy không kịp cho anh nói thêm điều gì. Anh lại gọi, hàng trăm cuộc gọi nhỡ. Nó cười chua chát, cầm điện thoại tắt nguồn. Nó sẽ dừng lại, đã đến lúc dừng lại rồi… Tình yêu của anh không có lỗi, lỗi là do sự sắp đặt éo le của Thượng đế. Không oán hận, không tiếc nuối, chỉ là nỗi đau mà nó gánh gồng đã vượt quá giới hạn… và nó đã buông anh, buông tình yêu của hai người cũng bởi tình yêu nó dành cho anh quá lớn.
Mỉm cười nhìn ánh nắng mai, rồi mọi thứ sẽ ổn cả thôi!
Đọc thêm: Em đã quyết định quên anh rồi…